Một băng rôn rất có ý nghĩa! Hi vọng rằng chúng ta sẽ nói như thế trên mặt trận khoa học với Thái Lan
Thắng rồi!
Tiếng hét vang vội trong một quán nhỏ trên đường Xuân Diệu, bên cạnh bờ biển Quy Nhơn làm tôi chú ý. Trước đó, trên đường đến quán này, tôi hỏi anh tài xế taxi tình hình “phe ta” ra sao, thì anh ta nói “mình thua nó 1-0 chú à”. Giọng nẫu của anh taxi làm tôi chùng lòng. Nhưng đến phút cuối cùng này thì tôi thấy mình có lí do để vui mừng.
Đúng vào lúc đó, một người bạn từ Sài Gòn gửi message báo tin Việt Nam chiến thắng. Tiếp theo sau message của Sài Gòn là một cú điện thoại từ một người bạn khác từ Tây Nguyên báo tin vui: Đội tuyển Việt Nam đã gỡ hòa 1-1 trên sân Mỹ Đình, Hà Nội.
Thế là cả quán, kể cả chủ quán và tiếp viên, đều bắt tay nhau chúc mừng chiến thắng, một chiến thắng vẽ vang đưa Việt Nam trở thành vô địch AFF. Sau 49 năm chờ đợi, Việt Nam đã thực hiện được giấc mơ của mình.
Tôi hân hạnh được chứng kiến một thời khắc lịch sử ngay tại quê hương của Nguyễn Huệ. Đường xá tràn ngập cờ quạt. Có thanh niên chẳng biết kiếm đâu ra cái nón của lính thời Tây Sơn hiên ngang trên xe gắn máy đánh trống ồn ào. Con đường An Dương Vương và Nguyễn Tất Thành đầy nghẹt người với người, nhưng nhìn kĩ thì phần lớn là thanh niên. Người nhiều và náo nhiệt đến nỗi xe taxi không đi thêm được bước nào. Hai ba chiếc xe của cảnh sát cũng đành … bó tay. Tôi đành phải cuốc bộ về khách sạn. Đi bộ mà trong lòng tràn ngập niềm vui. Trên đường về tôi còn được mấy em đến tặng cho cái băng rôn “Việt Nam vô địch” để đeo ngang đầu, nhưng tôi cười xin từ chối. Tôi không còn ở độ tuổi “ham vui” nữa, mà lúc nào cũng thấy canh cánh chuyện đời …
Thắng Thái Lan trên sân cỏ lần này là một kì tích. Nhưng chúng ta vẫn chưa thắng trên sân chơi khoa học, nơi mà chúng ta còn quá kém. Năng suất khoa học Việt Nam chỉ bằng 1/5 Thái Lan. Nói cách khác, chúng ta chỉ mới bắt đầu có cơ bắp, nhưng về trí lực chúng ta vẫn chưa hơn họ. Phải hơn cả hai thì mới xứng đáng làm người Việt. Cuộc chiến, nói như huấn luyện viên Calisto, vẫn chưa kết thúc. Mừng thì cứ mừng, nhưng vẫn chưa có lí do để vui trọn vẹn.
Viết những dòng này vào lúc 10:30 pm 28/12/2008, một thời khắc lịch sử.
NVT
Xem thêm: Ghi chép cuối tháng 12/08: Hà Nội
0 nhận xét:
Đăng nhận xét