Mùi nước hoa

Sáng nay đi làm tôi phải chịu một cực hình và phải viết ra đây chứ không thì mai mốt sẽ quên. Trên chuyến xe điện đến trung tâm thành phố Sydney, đến trạm L thì một hành khách nữ người Việt (vì tôi nghe cô ấy nói tiếng Việt qua điện thoại với bạn) ngồi bên cạnh. Chẳng có gì phải phàn nàn, xe điện công cộng; ai mua vé thì tìm chỗ mà ngồi, chứ ghế ngồi đâu phải của riêng cá nhân ai. Nhưng điều mà tôi phải chịu cực hình là cái mùi nước hoa mà cô ấy xịt trên tóc hay trên áo gì đó. Cái mùi rất lạ lùng, giống như mùi dầu dừa dưới quê tôi pha trộn với mùi của nước hoa Chanel dành cho mấy bà cụ. Thử tưởng tượng hai mùi này mà nó hoà trộn với nhau thì chẳng ai chịu thấu, và tôi phải “chịu trận” cả 40 phút liền. Tôi muốn nói một câu để cho cô ấy biết rằng cái mùi “nước hoa” của cô ấy làm cho tôi bệnh, nhưng thấy mặt cô ấy cũng hiền nên tôi đành im lặng. 


Mấy năm trước tôi đọc báo thấy ở New York người ta định ra luật cấm sử dụng nước hoa trong khi đi xe điện, bởi vì nhiều người dị ứng không chịu nổi mùi nước hoa, nhất là trong toa xe đầy ấp người với người. Chẳng biết nhà chức trách có thực thi luật này hay không, nhưng tôi nghĩ chắc rất khó mà ra luật như thế. Nhưng nay, qua kinh nghiệm cá nhân tôi thấy không chừng một luật như thế cũng cần thiết! 


Thật ra, tôi nghĩ nước hoa cũng đôi khi cần thiết cho phái nữ, vì nó cũng làm cho đời “thêm sắc thêm hương” (hình như có một ca khúc với cụm từ này). Nhưng phải là loại nước hoa ngửi được, tươi mát, không quá nặng; chứ như loại nước hoa mà cô hành khách đó tôi nghĩ nó chỉ tổ làm cho đời hương tử hoa tan mà thôi. 


Nghe nói nước hoa được phát hiện lần đầu bên Ai Cập. Nhưng phải chờ đến thế kỉ 18 thì người Pháp mới hoàn thiện sản xuất nước hoa ở qui mô kĩ nghệ. Nói đến nước hoa là nói đến Pháp. Nước hoa của Pháp nổi tiếng khắp thế giới và đương nhiên là đắc tiền. Nhưng khổ nỗi là có khá nhiều công ti, nhất là Trung Quốc và Á châu, chuyên sản xuất nước hoa giả với những mùi rất chết người. Tôi đoán cô hành khách tôi đề cập trên sử dụng mấy loại nước hoa rẻ tiền và nhái này, nên làm cho thiên hạ (trong đó có tôi) phải khổ sở suốt 40 phút liền. 


Khả năng ngửi mùi được kiểm soát bởi gien. Tính trung bình, con người, chuột, và khỉ có cùng số gien kiểm soát mùi. Nhưng theo một nghiên cứu công bố từ 2004 cho biết gần 60% gien về mùi ở con người không làm việc, so với 30 đến 40% ở khỉ, chó, và chuột. Tại sao vậy? Tại vì các loài vật này cần gien nhìn hơn là ngửi để tồn tại. Có lẽ tại gien về mùi trong người tôi hơi nhạy nên mới khổ như sáng nay. :-)
NVT

Share on Google Plus

About Dat le

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét