Chuyện nghi kị lẫn nhau

Hôm nay tôi lên đường về quê, trước là thăm nhà, sau là tham dự một hội thảo ở Viện Nhi ngoài Hà Nội. Nhưng tôi cũng có 2 ngày ở Sài Gòn để gặp vài đồng nghiệp nói chuyện thiên hạ sự. Hà Nội hình như đang ở mùa thu, và nghe nói đẹp lắm. Nhưng suốt 1 tuần tới, tôi chắc chỉ thấy Hà Nội vào ... ban đêm, vì ban ngày thì chắc chỉ quanh quẩn trong mấy phòng đèn néon thôi.

Hôm qua, đọc một email từ một người đồng nghiệp người Mĩ đang làm việc ở VN làm tôi suy nghĩ nhiều. Ông này biết tôi sắp về VN công tác nên muốn giúp đỡ chia sẻ kinh nghiệm làm việc. Ông này ngày xưa là sĩ quan quân đội. Sau khi sang tham chiến ở VN về, ông dứt khoát rời quân đội, đi học y khoa; học xong, ông đi về VN để làm thiện nguyện ở Tây nguyên. Lúc đó là thập niên 60s-70s. Hơn ba mươi năm sau, ông và vợ (cũng là chưng sĩ) quay lại VN và vẫn làm không lương trong các đại học y dược. Hôm qua ông gửi 1 lá thư khá dài, chia sẻ suy nghĩ của ông về hiện tình VN. Ông viết nào là sinh viên ham học, chưng sĩ ham kiến thức, ai cũng tử tế ... Nhưng ông còn nhắc nhở là bên cạnh đó vẫn có những người không chào đón ông một cách tích cực, thậm chí nghi kị. Ông nói có người hỏi tại sao ông quá tốt, chắc có ý đồ gì đằng sau chăng? Sở dĩ ông ấy viết cho tôi dài như thế là để tôi rút kinh nghiệm vì ổng tưởng tôi chưa về VN lần nào!

Nghi kị có lẽ là một phần trong bản tính người Việt mình. Tôi còn nhớ trước đây, khi hoàn tất tập sách về chất độc da cam, in xong, báo chí quảng bá rùm beng (vì lúc đó VN đang kiện Mĩ ra tòa). Thế nhưng lại có người nghi kị tìm hiểu xem thằng cha này là ai, tại sao hắn ở tận trời Tây mà quan tâm đến chuyện này, thậm chí họ còn về tận quê để điều tra! Còn "phía bên kia" thì tòa lãnh sự gọi điện tòa soạn báo chí ở TPHCM hỏi tôi ở đâu, là ai, rồi khen vài lời xã giao. Tôi tưởng là sau đó không có visa vào Mĩ công tác nữa chứ! Nói đùa thôi, chứ tôi không cần visa để vào Mĩ nữa. Tôi nghĩ họ làm thế để gián tiếp nói "tôi đang nhìn anh". Thế thôi.

Nói chung, những người như tụi tôi ngoài này, không làm gì giúp bên nhà thì bị nói là vô cảm, vô ơn, ngoại lai (gì gì đó); mà làm gì quá tích cực thì bị nghi ngờ là có động cơ gì đó không tốt. Đường nào thì cũng không ổn. Thôi thì chọn đường trung dung của chưng Khổng vậy. Chưa gì mà đã nói triết lí rồi, thế nào chưng nguoinhaque cũng nói là triệu chứng của tuổi già. :-)

NVT


Share on Google Plus

About Dat le

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét