Mỗi năm cứ đến mùa đông, Viện nghiên cứu y khoa Garvan (nơi tôi trụ trì) có một ngày mà họ gọi là Open Day. Trong ngày này, Viện mở cửa cho bất cứ ai ngoài công chúng vào xem chúng tôi làm cái gì. (Cố nhiên, có nhiều chuyện chúng tôi làm không thể nào và không được phép cho công chúng xem). Thông thường, chúng tôi "khoe" những thiết bị khoa học, thành quả nghiên cứu, ứng dụng lâm sàng, kiến thức chuyên môn, v.v... Công chúng, phần lớn là người có tuổi, rất quan tâm đến sức khỏe của họ, nên họ hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nào là nguy cơ mắc bệnh, chữa trị bằng cách nào, phải làm gì để tránh mắc bệnh, tìm thông tin ở đâu, v.v. và v.v... Chúng tôi phải uốn lưỡi trả lời mà không làm cho họ nãn lòng. Khó đấy, nhưng phải làm.
Có nhiều người rất thông minh. Đây là những người mà chúng tôi gọi đùa là "high heel", có nghĩa là họ đi guốc cao gót, rất mô-đẹc, có học thức cao, có nhiều thông tin, hay nói chung là rất "well informed patients." Có thể nói họ đọc những gì mà chưng sĩ đọc, họ biết những gì chưng sĩ biết, họ có thể diễn giải những thông tin mà chưa chắc chưng sĩ diễn giải được cho họ. Đối với những người high heel này, nói lơ mơ là họ "quật" lại thì có nước xấu hổ. Họ đến không phải để được giảng giải về bệnh; họ đến để yêu cầu làm xét nghiệm và xét nghiệm là do họ quyết định. Hôm 17/8/2008 (ngày Open Day) chúng tôi gặp vài người như thế. Rất ư là thú vị, và cũng học khá nhiều bài học về cách đối phó với họ.
Kèm theo đây là vài tấm hình tôi chụp hôm đó để cho các bạn xem cho biết:
Dr. Nguyên đang chuẩn bị thiết bị pQCT và vài máy tính cho ngày Open Day
Nói chuyện với một "client". Tôi còn nhớ khi nói nguy cơ gãy xương của bà là 8%; bà vặn tôi: thế là có 92% tôi không bị gãy xương, phải không? Trời! Đúng là một bà thông minh, và tất nhiên tôi có cách nói để bà ấy phải quan tâm.
Đọc kết quả scan và ước tính nguy cơ cho một bà khách cao tuổi. Bà không thuộc dạng "high heel" nhưng hỏi rất nhiều câu hỏi hay.
Thầy trò. Hôm đó, Ngọc Bích (nghiên cứu sinh trong nhóm tôi) cũng bận rộn đón khách và ... quảng cáo.
Đây là hình bạn của Bích. Phía sau của hình là cầu thang thiết kế theo hình double helix của DNA. Đây là một "feature" của tòa nhà Viện Garvan. Người đứng bên trái (có cái khăn màu tím) là một du học sinh từ Việt Nam mà tôi rất tiếc đã quên tên. Lúc mới gặp tôi rất ấn tượng với cô ấy vì cô nói tiếng Việt rất giỏi, nhưng hóa ra cô ấy là du học sinh từ Việt Nam, sang học bên Mĩ (Wisconsin), rồi theo một học bổng nào đó sang học năm cuối ở UNSW bên Sydney! Điều quan trọng là quê quán cô ấy ở Bến Tre. Oách chưa?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét