Ghi chép Montréal


Lần trước tôi đến Montréal vào tháng 6, gần như mùa hè ở đây, nên thời tiết rất mát mẻ. Còn lần này, tháng 9 là tháng cuối mùa thu, sắp vào mùa đông, nên thời tiết không mấy lí tưởng. Trời âm u, mưa rỉ rả, nhiệt độ chỉ khoảng 14-17 độ C, ban đêm thì lạnh hơn một chút. Thật ra, với thời tiết như thế này, dạo bộ chung quanh thành phố rất ư là tuyệt vời, vì không cảm thấy mệt gì cả. Montréal là thành phố tương đối nhỏ (nghe nói là chỉ có 1 triệu dân cư), cho nên xe cộ không nhiều, chưa thấy kẹt xe (hay là có mà tôi chưa có dịp “diện kiến”), người dân nói chung là lịch sự (hơn người Úc), rất nhiệt tình chỉ dẫn du khách. Dù ngôn ngữ chính ở đây là tiếng Pháp, nhưng hầu hết những người tôi gặp đều có thể nói tiếng Anh thông thạo. Thế mới biết tiếng Anh thông dụng và có ích biết là dường nào. Mới ghé đây có 2 lần mà tôi thấy có thiện cảm với người dân Montréal.


Hôm qua, tôi lần mò đến khu phố Tàu (Chinatown) để cho biết. Khu phố Tàu ở đây tương đối nhỏ, không bằng một khu phố Việt Nam ở Úc. Vậy mà tôi nghe nói đây là nơi tập trung người Việt nhất nhì thế giới! Chắc chắn không phải như thế. Tôi có một người bạn ở đây nhưng khi liên lạc qua điện thoại thì chỉ nghe tiếng một người Canada nói tiếng Pháp, nên không bắt liên lạc gì được. Thật là uổng.

Trong khu phố Tàu, có một số tiệm chưngh hóa và quán ăn của người Việt. Vào thử món phở của quán C (tạm không nói tên) thì thất vọng quá. Tô phở khổng lồ, nước nhiều hơn bánh phở, thịt bò thì cứng như gỗ, rau cỏ thì nhìn qua cũng chán ... Thành ra, tôi có ăn được gì đâu. Nói vậy chứ tôi cũng ăn và cũng bấm bụng khen người đồng hương một câu cho họ vui lòng. :-) Thật ra, đi nhiều nơi có hàng quán người Việt, tôi vẫn nghĩ hàng quán ở California và Sydney là tuyệt vời nhất. Nếu có nơi thứ ba thì chắc đó là Melbourne. Tôi chưa thấy nơi nào mà có món ăn ngon như hai nơi này. Tất nhiên, tôi đâu có so sánh với Việt Nam, vì đó là nơi có một đẳng cấp khác.

Chiều đến lang thang ra khu phố cổ Montréal thì thấy vẫn những hàng quán quen thuộc, những con đường nhỏ xíu lót đá xanh, những hành lang đi bộ bé tí tẹo, y chang như bên Âu châu. Có người nói (hay so sánh rằng) Montréal là một Paris thu nhỏ. Tôi thấy nhận xét này chẳng sai chút nào. Chúng tôi ghé vào một quán ăn cũ để thưởng thức loại bia đen, nhâm nhi món bánh mì Tây, và nhìn thiên hạ qua lại. Mấy quán ở đây thường "chém" du khách rất thẳng tay nên khi thấy cái bill tính tiền tôi không ngạc nhiên chút nào. Ngạc nhiên là ở Canada người ta cũng có "qui chế" cho tip (còn ở Úc thì hoàn toàn không). Có lẽ các bạn ngạc nhiên thấy là tôi đi phó hội mà cứ nói chuyện ăn uống và đi ngắm cảnh. Không phải. Chúng tôi chỉ đi ngắm cảnh khi lúc rảnh rổi (tức là tối hay sáng sớm), chứ trong lúc phó hội thì chịu. Ngày nào cũng bắt đầu từ lúc 6 giờ sáng và kết thúc 11 giờ đêm, bất kể ngày thường hay ngày cuối tuần. Sáng sớm thức dậy, kiểm tra các tài liệu, chương trình hội nghị trong ngày, lên kế hoạch đi nghe hay nói chỗ nào, ban đêm thì đi dự các symposia do các chuyên gia được "mướn" để nói. Nói chung, đi phó hội như thế này là một dịp lí tưởng để học hỏi và phải tận dụng cho xứng đáng đồng tiền bát gạo bỏ ra (phải trả cả 300 USD chứ ít sao?) Ngoài ra, còn là cơ hội để "networking" với các đồng nghiệp cũ và mới, một dịp để thăm dò xem "đối thủ" đang làm gì, và để tìm ý tưởng mới. Nhiều khi ý tưởng đến trong lúc ngồi nghe người ta nói chuyện, hay thậm chí trong lúc ngồi nhâm nhi li bia.

Năm nay, hội nghị thu hút ~5000 người tham dự từ khắp năm châu bốn biển. Tôi ngạc nhiên là hội nghị tổ chức ở Montréal, một thành phố xa xôi như thế này, mà cũng có nhiều người đến tham dự! Chắc có lẽ một phần họ đến để thăm thành phố Paris thứ hai này chăng?



Trong hội nghị này, nhóm của tôi có khoảng 8 báo cáo; trong số này có 3 báo cáo bằng miệng (gọi là oral presentation) và 2 báo cáo bằng plenary poster. Trong số hàng ngàn báo cáo, ban tổ chức chỉ chọn khoảng 5% cho báo cáo bằng miệng, cho nên tỉ lệ thành công của nhóm tôi như vậy là cũng ok. Thứ Ba này đến phiên tôi nói chuyện, và phải chuẩn bị tinh thần để "chiến đấu".

Còn đêm nay là đêm khai mạc, chúng tôi phải trình bày 2 plenary poster. Tuy nhiên, một sự cố xảy ra. Số là hai nghiên cứu sinh trong nhóm tôi được giao nhiệm vụ đem poster từ Sydney sang đây. Đáng lẽ hai chị này phải đến Montréal vào sáng ngày thứ Sáu (hôm nay), nhưng mãi đến chiều vẫn chưa thấy bóng dáng của hai chị ta ở đâu! Nghe nói máy bay từ Toronto đến Montréal phải hoãn chuyến bay vì thời tiết xấu. Nếu thế thì hai chị này chắc đang lang thang đâu đó ở Toronto. Rồi ăn ngủ ra sao. Tôi thật sự lo cho hai lính này. Nhưng trước mắt chúng tôi phải chịu đựng là không có poster để trình bày trong ngày khai mạc. Ôi, thật là xấu hổ. Nhưng biết sao bây giờ, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên mà.

Hôm nay gặp vài đồng nghiệp Thái Lan sang dự hội nghị. Tay bắt mặt mừng. Hẹn ngày tái ngộ ở Bangkok vào tháng 12, vì tôi có một bài nói chuyện vào lúc đó. Tuy nhiên, tôi chờ vài đồng nghiệp từ Việt Nam sang, nhưng cho đến giờ này vẫn chưa thấy tâm hơi của họ ở đâu. Chắc là đang du lịch đâu đó rồi …

NVT Xem thêm:
Share on Google Plus

About Dat le

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét