Montréal


Hôm nay tôi đến Montréal để dự một hội nghị quan trọng về loãng xương. Hàng năm, hội nghị tổ chức ở một thành phố bên Mĩ, nhưng năm nay ban tổ chức quyết định làm ở Montréal. Điều này cũng là một bất tiện cho những người như chúng tôi vì phải tốn nhiều thời gian đi lại.


Đáng lẽ tôi bay từ Sydney đến Los Angeles (LA), rồi nối chuyến bay đi Montréal, nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Ra phi trường check-in thì người ta thản nhiên cho biết vì máy bay có vấn đề về cơ khí (lại vấn đề), nên chuyến bay đi LA đã hủy bỏ, và thay vào đó họ bù cho chuyến bay đi San Francisco. OK, rồi sao nữa? Họ nói, từ San Francisco, ông phải nối chuyến bay đến Chicago (4 giờ), và từ Chicago nối chuyến khác bay đi Montréal (~ 2 giờ), ông sẽ đến đó lúc … nửa đêm. Trời ơi, sao mà khổ thế? Ráng chịu. Lạnh lùng. Họ chẳng có thương tình gì cả. Thì phải đi chứ chẳng lẽ chờ ngày mai, biết có chuyến không, mà có khi lại trễ cho hội nghị thì ăn nói làm sao với người ta. Có cơ hội thì phải nắm lấy cơ hội. Tôi và Nguyên quyết định đi.

Trước đây, tôi có viết rằng nếu cho điểm Vietnam Airlines (VNA) và United Airlines (UA, hãng tôi bay đi Mĩ thường xuyên) thì tôi sẽ cho VNA 7 điểm, còn UA 5 điểm. Nhưng sau khi bay với họ chuyến này, tôi phải hạ điểm của UA xuống còn 3 mà thôi. Chuyến bay chẳng có gì để gọi là “phục vụ” hay “service” cả. Mấy tiếp viên già cả, đàn ông có mà đàn bà cũng có, đi đi lại lại nhưng hình như họ chẳng quan tâm gì đến hành khách chúng tôi. Hỏi một lon bia? 6 USD. Một li rượu đỏ? 6 USD. Nước lạnh? Miễn phí. Thôi, nước lạnh đi, chứ tiêu ra 6 USD thì thà tôi về VN cho mấy ông taxi, mấy bà bán bún, mấy chị bán cà phê còn có ý nghĩa hơn. Nói thật đấy, chứ chẳng phải yêu nước yêu non gì đâu.

Tôi đến Montréal đúng nửa đêm, sau 24 giờ bay vòng quanh thế giới. Đến là ngủ. Dù đã đặt phòng trước, nhưng cô tiếp viên khách sạn xin lỗi là phải cho tôi ở phòng có hút thuốc lá. Cự nự. Ráng chịu đi ông, sang mai sẽ thay phòng cho, chứ giờ này chẳng ai thay đâu. Mới lên tầng 22 mà mùi thuốc lá nồng nặc, khó chịu rồi. Bước vào phòng mùi thuốc lá còn làm cho mình bệnh hơn, nhưng đâu còn lựa chọn nào khác, đành phải tiêu ra 7 giờ ở cái phòng dơ bẩn này. Xem có tủ lạnh không? Không. Có nồi niu gì để nấu nước không? Không. Internet có miễn phí? Không. Ôi, mỉa mai thay cho khách sạn 4 sao! Ở Việt Nam tôi, khách sạn 0 sao mà còn có internet để sử dụng, có tủ lạnh để để nước uống. Thôi thì mình ở đây vài ngày chứ có ăn đời ở kiếp gì đâu mà phàn nàn.

Chiều nay, nhờ wireless nên có cách gửi một cái paper cho journal, và lên net viết vài hang này. Chút xíu nữa, tôi và Dr Nguyên sẽ ra ngoài khu phố cổ để uống bia. Đây là lần thứ 2 tôi ghé Montréal. Bia Montréal ngon lắm. Ngày mai sẽ tìm cách đi thành phố Québec, nghe nói rất Âu châu. Để xem.

NVT
Share on Google Plus

About Dat le

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét