Lệ Thu: "Tôi không có tính bay bướm, lăng nhăng"

Thế hệ tôi là thế hệ “mê” tiếng hát Lệ Thu. Tôi vẫn là “fan” của chị ấy. Như tôi có lần nói, sống ngoài này trên 25 năm, chưa bao giờ đi xem hát, nhưng chỉ có 1 lần duy nhất tôi phải phá lệ, vì chị Lệ Thu sang hát.


Đọc bài sau đây mới biết chị này có một cuộc đời cũng khá gian truân. Hóa ra, phụ nữ cũng cần đàn ông. Vậy mà bấy lâu nay, nhìn qua đồng nghiệp nữ thông minh, năng nổ và cò phần … hung hãn, tôi cứ tưởng họ chẳng cần đàn ông. :-)
NVT
===

http://vietnamnet.vn/vanhoa/2008/05/785782/
Lệ Thu: "Tôi không có tính bay bướm, lăng nhăng"
"Gần 20 năm cô đơn, chỉ có âm nhạc và sách, không có một người đàn ông cho dù là… lai vãng. Tôi nghĩ chắc mình không còn nợ duyên ai nữa nên mình không còn phải trả nợ, và ai đó cũng không phải trả nợ mình. Vì có gặp nhau là có nợ duyên nhau". Ca sĩ Lệ Thu.
Ở tuổi "nghỉ hưu" lâu rồi mà cô vẫn say ánh đèn màu, chắc không phải do cuộc sống quá chật vật chứ?

- Tôi 64 tuổi rồi, chưa phải quá già để đi hát, nhưng cũng không còn trẻ nữa. Vài lần có ý định nghỉ thì chỗ này bạn bè mời, chỗ kia lại là show lớn, mình cũng nói “thử xem sao”. Vì người cùng thời với mình ở Việt Nam nhiều, hơn nữa cũng nghĩ "mang tiếng hát về cho đồng bào nghe”. Khi về đến Việt Nam, những hoài niệm, những xúc cảm cộng thêm giọng hát nữa, mình thấy các đêm diễn hay quá. Đến giờ mình vẫn thích hát được như vậy chắc là do cái nghiệp, chứ mình đâu có nhu cầu gì. Nhà cửa bên Mỹ đã trả nợ xong, không có nợ nần điều gì nữa. Nói cuộc sống của mình dư dả thì không phải nhưng cũng vừa đủ.


Thấy cô thường xuyên về Việt Nam nhưng chỉ “một hình, một bóng”?


- Tôi đã chia tay hai lần và đã quen một mình suốt gần 20 năm qua.


Nghĩa là, cô đã một mình ngay khi ở tuổi hồi xuân?


- Có nhiều người để ý đến mình, nhưng người mình ưng đâu có nhiều. Người mình thích họ đã yên nơi yên chỗ, người phòng không thì họ e ngại không dám đặt vấn đề với mình. Họ nghĩ đến với mình họ cần có tiền, họ sợ với cao, họ sợ mình từ chối để rồi họ ôm thất vọng. Những người đàn ông đó không chịu hiểu, tình cảm không dựa trên danh vọng hay tiền bạc. Thà họ cứ tiến tới thì mình mới biết chứ, nếu không yêu thì cũng là bạn mà. Có một số người đồng trang lứa, cũng muốn ngỏ ý lắm, nhưng lại nhút nhát không dám tiến đến, như vậy thật uổng. Đàn ông thì cần mạnh mẽ và dấn thân chứ.


Sao cô không là người chủ động… dấn thân?


- Tôi vẫn là phụ nữ Việt Nam, nên vẫn bị cái e ngại thẹn thùng. Khi tôi không tỏ ra là có tình cảm thì người ta cũng đi mất.


Sao cô không chọn lựa phương án có một người tình?


- May cho tôi quá là tôi vẫn còn thú vui đọc sách. Khi tôi buồn phiền hay thất bại mất mát điều gì…, tôi cứ nghĩ đến những cuốn sách đang chờ tôi, thế là mọi buồn phiền bay mất. Nhờ sách nên tôi không bị cô đơn hay hiu quạnh


Nói gì thì nói, một người đàn bà thiếu đi bờ môi, thiếu đi gọng tay xiết…


- Đúng rồi, cũng cần lắm một vòng tay ấm áp chứ. Bạn bè mình đi đâu cũng có đôi, mình lẻ loi một mình nhiều lúc tủi thân lắm.


Điều gì khiến cô chia tay với hai người chồng?


- Tại tính tôi tự ái cao quá. Lúc đó tôi còn trẻ, tự ái đã giết chết tôi mà tôi không hay. Người chồng thứ nhất khiến tôi rất khổ tâm, anh ấy… (ngập ngừng). Tôi không muốn nhắc lại, vì nếu kể ra thì chuyện xấu lắm. Thôi thì cứ nói là không còn duyên nợ với nhau nữa. Đến cuộc hôn nhân lần 2, tôi đã nói với người đàn ông ấy: “Danh vọng và địa vị em không cần, em đã có chúng rồi. Cuộc sống của em có ánh đèn màu và nhiều cạm bẫy, nhưng em đều không vướng mắc. Nên anh tránh cho em sự phản bội. Anh đừng đi cùng người đàn bà khác đến những phòng trà em hát, em sẽ xấu hổ lắm”. Hôn nhân của chúng tôi suôn sẻ trong 10 năm, thời gian đó tôi không biết anh ấy có “ăn vụng” tôi không, hoặc nếu có thì cũng khéo léo. Nhưng đến khi tôi biết anh ấy lừa dối mình, tôi đã rất đau khổ.


"Tôi không có tính bay bướm, lăng nhăng"
Tôi qua Mỹ sinh sống nhưng vẫn nghe ở Việt Nam anh ấy có người đàn bà khác. Nhiều người nói với tôi “cứ nhắm mắt nhắm mũi lại đi” nhưng tôi không thể. Vì tôi ở một chỗ đứng như thế, cộng thêm tôi một lòng vì chồng, không phản bội anh ấy mà anh ấy lại phản bội. Hôn nhân đổ vỡ không phải lỗi của tôi. Người đàn bà sau tôi khi đến với anh ấy ban sơ rất e ngại tôi, nhưng sau đó thì yêu mến và chúng tôi không có tị hiềm nhau điều gì cả. Gần 20 năm cô đơn, chỉ có âm nhạc và sách, không có một người đàn ông cho dù là… lai vãng. Tôi nghĩ chắc mình không còn nợ duyên ai nữa nên mình không còn phải trả nợ, và ai đó cũng không phải trả nợ mình. Vì có gặp nhau là có nợ duyên nhau.


Cô không bao giờ phản bội chồng mình?


- Không hề. Tính tôi ngộ ghê vậy. Chắc tại tôi dồn cho âm nhạc cũng như đam mê sách vở thành ra tôi không bị mang tiếng gì. Tôi không hề bay bướm lăng nhăng.


Người ta nói cô là người tình nhỏ của nhiều nghệ sĩ, nhiều nhà thơ. Họ đã làm những áng thơ, những bản nhạc cốt để vừa lòng cô.


- “No, no, no”. Ông Phạm Duy viết bài “Nước mắt mùa thu” vì có lần nghe tôi hát “Ngậm ngùi” (thơ Huy Cận) nên cảm tác và viết cho tôi thôi. Còn khoảng năm 1969-1970 gì đấy, ông Phạm Đình Chương có cộng tác với tôi “Đêm nhạc hồng” thì ông ấy quý nên có tặng nhạc. Tính tôi không vương vãi đâu. Còn tin đồn thì… Tôi thích câu “ngay cả khi mình trông thấy, chưa chắc đã đúng”.


Bài “Nước mắt mùa thu” có đúng với cuộc đời của cô không?

- Tôi đi hát hơn 40 năm rồi. Tôi thấy chỉ một bài hát thì chưa nói hết được, cũng chỉ nhẹ nhàng như “người ca sĩ khóc trong buồn tênh, giọng buồn tênh” thôi.


Hát nhiều nhạc Phạm Duy, Phạm Đình Chương, Trịnh Công Sơn... cô thấy mình phiêu linh nhất với nhạc của ai?


- Tôi không phiêu linh với một nhạc sĩ, mà chỉ với bản nhạc mà tôi đã chọn và yêu thích. Trước năm 1975, những trung tâm ban nhạc, hay CD lẻ mời thu, tôi đã không kỹ càng chọn lựa bài, nhưng sau này tôi biết được xúc cảm của mình ở thể dạng nào thì chọn lựa kỹ hơn.


Các con của cô có theo nghiệp ca hát không?


- Tôi có chung với người chồng thứ nhất hai cô con gái, người chồng thứ 2 chung một con gái. Tôi không muốn các con mình đi theo con đường ca hát của mình, may quá cả ba đứa đều không dính líu gì đến nghệ thuật. Tôi nghĩ, khi các cháu nằm trong bào thai thì ông trời đã sắp đặt số phận cho các cháu rồi, nếu các con tôi muốn đến với con đường âm nhạc thì các con sẽ đến. Vinh quang nào cũng có giá, có mặt tốt và mặt xấu. Tôi luôn cảm ơn “Ơn trên” cho tôi thấy cuộc đời mình gặp may mắn nhiều hơn.


May mắn khi cô đã trải qua 2 lần kết hôn và nuôi 3 con nhỏ, sống cuộc sống... một mình?


- Vâng. Tôi là người biết cách thu xếp cuộc đời mình nên đến giờ tôi thấy gương mặt mình vẫn trẻ như mới hơn 40, con người tôi vẫn còn sức sống vì tôi chưa gặp cảnh u sầu để mà tàn tạ.

Share on Google Plus

About Dat le

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét