Biển của một thời để nhớ

Bạn à, hẳn bạn còn nhớ những lần lớp chúng mình đạp xe về biển, nghe trong gió xuân hương lúa thơm nồng và có khi khẽ rùng mình trước cái se lạnh của nắng sớm đang loang dần theo bình minh trên phá Tam Giang – nơi các dòng sông hò hẹn. Hẳn bạn cũng còn nhớ, những chiếc xe đạp ấy lích kích chở gạo, đồ ăn, nồi niêu xoong chảo, bạt, dây và cọc… để chuẩn bị cho một hội trại tưng bừng. Hẳn bạn còn nhớ những câu chuyện vui vui bên bếp lửa của tuổi 17, và hẳn bạn cũng nhớ những lều trại đèn hoa rực rỡ san sát trong rừng phi lao xanh nhìn ra bãi biển cát vàng.
 
Chiều Thuận An với đôi ngựa tâm tình bên bờ biển

Tôi biết Thuận An không đẹp, vâng, trong tận cùng sâu lắng những yêu thương tôi vẫn không thể nào không công nhận cái thực tế ấy, bởi so với những bãi biển khác của Huế như Lăng Cô, Chân Mây, Cảnh Dương, Tư Dung… thì Thuận An thiếu hẳn vẻ mĩ miều kiêu sa của bờ cát trắng phau dài thoai thoải cả chục km, thiếu những ngọn núi cao bốn mùa mây phủ, thiếu làn sương trong vắt đến tinh khôi, thiếu cả sự tĩnh lặng hoang sơ của biển vùng sơn cước…

Nhưng với tôi, Thuận An lại là biển của cả một trời kỷ niệm.

Bởi vì tôi nhớ những giọt mồ hôi của các gã trai trong lớp hì hụi dựng trại rồi giúp các bạn gái nấu ăn trong sự chỉ trỏ ghen tị của nữ nhi lớp khác. À, thì ra con trai lớp mình cũng gallant nhỉ, nhưng cũng vì con gái lớp mình có giá, đúng không nào? Anh bạn lớp trưởng đang trổ tài vặt để cua một nàng trong lớp, nên tiếng guitar và giọng hát cũng ấm áp, nồng nàn. Còn tôi và bạn, hai con nhóc nghịch như quỷ sứ, chuyên gia làm quân sư thư tình cho các đôi trong lớp, mà chẳng kịp thống kê xem hai đứa mình đã phá bao nhiêu đôi. Tôi nhớ đêm trại lớp 11, gió hôm ấy thật dịu dàng quá đỗi và biển nhẹ nhàng vỗ sóng bên bờ cát, bù cho nỗi cô quạnh của bầu trời không trăng không sao. Tôi và bạn đi xem văn nghệ của trường ngoài bãi biển rồi ghé trại lớp khác chơi và về rất khuya, sau đó lại còn nói chuyện tiếp nên không ngủ được, mắt cứ mở to nhìn trời đêm thao thức. Tôi cũng nhớ đêm trại lớp 12 năm ấy, biển động dữ dội vì có bão, cả lớp ngồi quanh đống lửa trại mà nghe tiếng gió rít ở trên đầu, để rồi sáng mai phải nhổ trại sớm mà lòng tiếc nuối chẳng muốn đi.

Tôi còn nhớ một đêm trăng mùa hạ, mười mấy đứa học trò ngồi túm tụm bên bờ biển, tưởng như sao trời đang lấp lánh trong mắt nhau. Đêm ấy trăng đẹp lắm, từ đầu buổi đã thấp thoáng sau những vòm phi lao rồi cuối cùng treo trên đỉnh trời, tỏa ánh sáng vằng vặc tan trong sóng nước. Biển rộng trời cao nên trăng dường như cũng to hơn.

Rồi kỳ thi đại học cũng qua, đẩy những cuộc hội ngộ bên bờ biển dần lùi vào kỷ niệm. Sau này những lần họp lớp toàn rơi vào dịp Tết để bạn bè ở xa có thể về sum họp, nhớ vô cùng con đường dài về biển, trời chớm hè lộng gió thoảng theo hương biển mặn nồng trong những buổi chiều tà thấp thoáng trăng non.

Và tôi viết cho bạn, cho tôi, cho tuổi hoa niên tươi đẹp bên bờ biển rì rào tiếng sóng:

Nghe bạn hát khúc tình ca của biển
Sóng trong tim theo ký ức vọng về
Trăng vẫn sáng bên góc trời lặng lẽ
Tận cùng đêm thao thức đếm mùa trôi

Xa lắm rồi những người bạn của tôi
Lửa vẫn cháy khắp một miền thương nhớ
Đêm trại vui ngày tháng ba bão tố
Biển động gió lên không át được tiếng cười

Kỷ niệm ơi, đừng tan trong khoảng lặng
Tháng năm qua vẫn nhuộm khoảng trời hồng
Điệp anh đào chớm nở cuối mùa đông
Để xuân đến rải sắc hồng vĩnh cửu

Bạn xếp cho mình chuỗi vòng bằng ốc biển
Đêm lặng thầm lấp lánh ánh sao rơi
Theo thời gian bay khắp bốn phương trời
Tuổi mười tám vẫn đi cùng mùa cũ.

Biển không đẹp, nhưng là biển của một thời để nhớ...

5.2009
Share on Google Plus

About Dat le

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét