Xao xác tiếng gà trưa

Từ khi chuyển về nơi ở mới, tôi lại được nghe tiếng gà gáy sáng khi bình minh lên đỏ ối một góc trời, rồi những tiếng gà trưa xao xác dưới vòm cây xanh mướt đổ dài bên bến sông.

Sao giữa Sài Gòn lại có tiếng gà trưa xao xuyến đến nhường ấy? Đó không phải là những tiếng gọi bình minh xôn xao khiến chúng tôi thức giấc đến bên cửa sổ đón chút nắng mai đang tan trong màn sương; đó là thứ âm thanh ngân dài trong xa vắng, gọi về những kỷ niệm xưa. Hơn chục năm rồi tôi không được nghe tiếng gà trong thành phố. Bây giờ, những buổi trưa vắng và yên tĩnh, gió mát rượi thổi suốt cả triền sông, làn khói mỏng bay lên rồi lạc giữa không gian chói chang ánh nắng, tiếng gà trưa bỗng vang lên như một tiếng gọi nao lòng khiến Sài Gòn khép mình trở lại vẻ thơ mộng yên bình bấy lâu vẫn lãng quên.

Tiếng gà làm tôi nhớ đến tuổi thơ khốn khó năm xưa trong căn nhà nhỏ quây quần cùng mẹ cha và anh chị. Có một ngày mưa lũ, nước mênh mông hiên nhà, con gà mái buổi trưa cục ta cục tác rồi ráng sức bay lên mái nhà tránh nước, đẻ rơi quả trứng xuống dòng nước lụt, thấy trứng không vỡ nên chúng tôi tiếc lại lội ra vớt vào. Rồi những trưa vắng gà mẹ dẫn gà con đi kiếm ăn, từ trong nhà nhìn ra cũng thấy gà mẹ miệt mài bới đất và gà con nô nghịch quanh bụi chuối dưới mảnh trời xanh ngắt, những tiếng kêu chiêm chiếp nghe thật dễ thương.

Tiếng gà bên sông làm một tình yêu mơ hồ trong tôi chợt giật mình thức giấc, nhớ những lời nhạc đầy hoài niệm – một Sài Gòn có chút nắng trong tiếng gà trưa của Trịnh hay quê hương Việt có mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên, với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông, một trưa nắng cho bao tâm hồn của Văn Cao. Hóa ra tâm hồn cũng có thể thăng hoa từ những điều bình dị ấy.

Yêu thành phố hơn qua những thoáng bình yên
Có tiếng gà trưa xa vắng, dịu hiền…

Nghe tiếng gà trưa xao xác gáy, thấy xao xuyến nao lòng mà cũng thoáng bâng khuâng. Không biết rồi đây tiếng gà sẽ còn tồn tại bao lâu nữa giữa những khu cao ốc và biệt thự đang nhiều lên hàng ngày? Tiếng gà mà tôi nói lại xuất phát từ một nơi chẳng biết gọi là phố hay quê: từ trên tầng cao nhìn xuống, những con gà đủng đỉnh đi trong mảnh vườn rộng bát ngát cây xanh, bên cạnh là căn biệt thự ven sông. Thì ra chủ nhân của nó vẫn không muốn xóa đi một ký ức êm đềm mộc mạc giữa cuộc sống tiện nghi của chốn thị thành này.

12.2009
Share on Google Plus

About Dat le

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét