Viết cho ngày khai trường

"Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại náo nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường. Tôi không thể quên được những cảm giác trong sáng nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu tròi quang đãng. Buối sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học." (Thanh Tịnh)

Ai đã từng qua một thời cắp sách hẳn không thể nào quên không khí của những buổi tựu trường. Với tôi, ngày khai trường luôn là một kỷ niệm đẹp. Đó cũng là ngày sinh nhật của tôi. Ngày xưa, cuộc sống còn khó khăn nên thường đến ngày khai trường và lễ tết chúng tôi mới có quần áo mới. Học sinh kéo nhau đến trường dự lễ khai giảng sau một mùa hè sôi động, sao tôi cảm thấy có cái sự nô nức nhiệt tình hơn hẳn ngày nay.

Công việc quá bận nên giờ tôi mới viết cho ngày khai trường thay vì hôm 5/9.

Tôi nhớ ngày khai trường năm lớp 1, tôi được vào học chung trường với anh chị tôi. Anh tôi - lúc ấy học lớp 4 - kéo tôi đến một gốc cây và dặn anh học ở lớp nào, nếu bị ai bắt nạt thì nhớ đến đó gọi anh. Mấy chị em chúng tôi ngày ấy vẫn tự giúp nhau đi học, khi nào ba mẹ có thể về sớm mới đón. Ngày khai trường đầu tiên, mọi thứ đều choáng ngợp và mới lạ. Đầu tháng 9 trời vẫn còn nắng lắm, hoa phượng chưa kịp tàn và bằng lăng vẫn nở khắp nơi, chẳng có cái không khí của một "buổi mai đầy sương thu và gió lạnh" của nhà văn Thanh Tịnh mà sao vẫn thấy trong lòng "có sự thay đổi lớn".

Mỗi năm đi qua trong đời học sinh là một ngày khai trường đầy kỷ niệm. Ngày khai trường của những năm đầu cấp, cuối cấp cũng là những dịp đáng nhớ, nhưng tôi nhớ nhất vẫn là ngày khai trường năm 1990. Khi ấy tôi còn là học sinh lớp 9, được đại diện cho học sinh toàn trường lên phát biểu trong lễ khai giảng. 18 năm đã trôi qua, tôi không còn nhớ ngày ấy mình đã nói những gì, chỉ nhớ rằng chiếc bục giành cho thầy cô vốn cao lắm, miệng tôi không với tới micro gắn sẵn nên đành phải tháo ra cầm tay (14 tuổi nhưng tôi vẫn còn nhí lắm). Do không có sẵn phương tiện chụp ảnh như bây giờ nên tôi không lưu lại được tấm ảnh nào. Vài tuần sau đó có dịp vào văn phòng thầy hiệu trưởng, tôi thấy có nhiều ảnh về lễ khai giảng được lồng trong khung kính, trong đó có ảnh phát biểu trước toàn trường của tôi, thèm sở hữu một tấm như thế mà không dám mở miệng xin.

Cho đến bây giờ, đã 15 năm trôi qua kể từ ngày khai trường cuối cùng của đời học sinh, (do lên đại học chúng tôi khai giảng vào ngày 15/10), tôi vẫn thấy trong tim âm vang rộn rã tiếng trống tựu trường. Ra đường phố Sài Gòn, nhìn các nữ sinh tung bay tà áo xuân thì đến lớp, lại nhớ hai hàng nữ sinh lớp 12 mặc áo dài trắng cầm hoa trên con đường từ cổng trường đến tượng đài Bác giữa sân trường Quốc Học ngày nào. Cảm xúc dẫu đã xa xưa nhưng chẳng thể nào quên.

Tháng 9 đã về mang theo một năm học mới, tôi lại nhớ những mùa thu xưa - trong sắc hè vừa đi qua và chút hương sen nở muộn, hương bắp cuối mùa, hương thanh trà ngọt thơm là mênh mang những tà áo trắng trên con đường đầy phượng bay và long não. Sài Gòn của tháng 9 mưa rơi tầm tã giữa những thoáng nắng hanh vàng, vẫn đọng lại trong đôi mắt ngây thơ của con tôi lấp lánh niềm vui ngày khai trường như tôi của tuổi học trò một thuở.
 
12.9.2008
Share on Google Plus

About Dat le

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét